- Thành ơi, lại đây! Giọng cái Hoa lanh lảnh gọi Thành, vang vang trên sông. Thành vội vã bơi đò lại gần. Hoa đang đứng trên thuyền lớn vẫy tay rối rít ra hiệu cho nó đến nhanh. Chẳng biết lại sắp có chuyện gì đây? Cái cô bé này lúc nào trong đầu cũng nghĩ ra biết bao nhiêu là chuyện để trêu chọc người khác. Chợt Thành ngửi thấy mùi cá nướng theo gió sớm lan khắp mặt sông. Nó chợt thấy bụng đói cồn cào. Nó vội vã cập đò vào thuyền của Hoa, dùng dây chão ghì thật chặt rồi nhảy tót sang ngồi chễm chệ bên cạnh đống lửa. Con thuyền chòng chành. - Thơm quá! Thành xoay xoay xâu cá nướng trên tay, thỉnh thoảng lại đưa lên mũi ngửi rồi hít hà với vẻ rất thích thú. Hoa nhìn Thành cười, giật lấy xâu cá nướng trên tay của Thành để lên cạnh bếp lửa: - Cá chị vừa nướng, chưa chín đâu.Thành ngồi thu mình lại, mắt nhìn về phía xa. Bên kia sông, phía xóm Chài, mọi người vẫn còn đang say sưa ngủ. Cảnh vật vẫn im lìm trong sự bình yên. Hoa cải đã bắt đầu nở rồi. Cả một bãi sông mênh mông vàng rực rỡ. Có cái gì đó làm Thành chợt buồn buồn. - Tháng mấy rồi ? Thành chợt buột miệng hỏi mà chẳng biết mình hỏi để làm gì. Hoa không cười nữa, một tay cầm chiếc que cời than trong đống lửa, cho ngọn lửa cháy bùng lên, tay kia thoăn thoắt nhặt thêm vài que củi cho vào bếp. Lửa cháy nổ lốp bốp. Hoa quay sang nhìn Thành, giọng chợt buồn: - Lại nhớ nhà phải không ? Thành không trả lời. Hoa nói đúng. Nó đang nhớ nhà, đang nhớ một điều gì đó mà nó chưa gọi được thành tên. Mấy năm rồi... Thành chỉ được học hết lớp mười một, gia đình không có đủ tiền cho nó học tiếp lên những lớp trên. Ngày chia tay với lớp, Thành đã khóc, khóc nhiều lắm, khóc hồn nhiên như một đứa trẻ con. Bạn bè trong lớp lại toàn là con gái nên càng làm cho cậu dễ tủi thân, dễ mủi lòng hơn. Cô giáo chủ nhiệm và bạn bè trong lớp đã giúp đỡ nó nhiều, đã làm đơn lên tỉnh Đoàn đề nghị cấp học bổng cho nó nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy... Mọi người cũng đã góp tiền đóng học cho nó nhưng nó không đồng ý vì trong lớp cũng chẳng có nhà bạn nào giàu có cả. Với lại, nó không muốn mọi người thương hại mình... Những trang lưu bút xúc động của bạn bè, những lời động viên, an ủi, những lời chúc tốt đẹp của 32 gương mặt thân quen và cả những lời hẹn hò, những vật kỷ niệm... Tất cả đến với nó nhanh như một giấc mơ.Thành bước chân ra khỏi cổng trường hẫng hụt như sắp ngã, vừa đi vừa ngoái lại đằng sau với một đôi mắt đỏ hoe, ngân ngấn nước. Cô giáo chủ nhiệm lặng lẽ đứng sau song cửa sổ nhìn theo dáng đi lầm lũi của Thành mà ứa nước mắt. Cô khẽ đưa tay lên gỡ cặp kính và lấy khăn lau mắt. Chưa bao giờ Thành nhìn thấy cô khóc vì thế mà nó càng khổ sở và dằn vặt. Nó cắm cổ chạy một mạch, không dám nhìn lại đằng sau như một kẻ chạy trốn. Bác Tư dẫn nó về làng Chài vào một buổi chiều mưa tầm tã. Nó cũng chẳng còn nhớ mọi người đã chào đón nó như thế nào nữa, nhưng hôm ấy nó đã để cho mưa ướt hết áo quần. Nước mắt cùng với nước mưa giàn giụa trên mặt nó, mặn chát nơi đầu lưỡi. Mái tóc của nó ướt sũng, bết lại, da tái nhợt đi. Nó đã lên cơn sốt cao làm cả nhà bác Tư lo cuống lên trong mấy ngày. Bác Tư bảo đưa nó về đây để bác dạy đan lưới và học đánh cá với bác. Thế là nó đi theo bác. Chân ướt, chân ráo vào làng Chài, mọi thứ đối với nó vô cùng lạ lẫm và mới mẻ. Nó chẳng quen ai, chỉ lầm lũi làm theo sự chỉ dẫn của bác Tư như một đứa trẻ ngoan ngoãn biết vâng lời. Nó cũng chẳng dám đọc sách báo. Lần đầu tiên được Bác Tư cho ra sông một mình, nó lúng túng làm con đò chòng chành rồi cứ xoay chong chóng giữa sông. Nó sợ quá, mắt nhắm chặt lại rồi kêu toáng lên như một đứa con gái. Bất chợt đò được ghìm chặt vào một cái gì đó làm cho nó mở mắt ra nhìn. Một đứa con gái đang nắm chặt dây chiếc đò của nó ghì lại, bảo nó bước sang đò của mình. Nó ngoan ngoãn nghe theo. Mãi cho đến lúc chiếc đò của nó được lôi vào bến, nó mới thực sự hoàn hồn. - Có biết bơi không ? Đứa con gái hỏi nó. - Có. - Có biết bơi mà nhát như thỏ thế. Con trai gì mà kém quá vậy? Nghe một đứa con gái tầm tuổi mình mắng mình chẳng ra gì rồi bỏ đi, nó vừa xấu hổ, vừa bực mình. Từ đó, nó dành mọi thời gian rảnh rỗi để tập lái đò. Và cũng từ đó, nó thường xuyên gặp cái Hoa, đứa con gái đã giúp nó nhưng cũng đã mắng nó ngay từ lần đầu tiên gặp nhau. Thế là nó có một người bạn mới . - Thành bao nhiêu tuổi? Hoa hỏi nó khi hai đứa đã quen nhau. - Mười bẩy! - Thế thì Thành phải gọi Hoa là chị rồi. Hoa mười tám, hơn Thành một tuổi.Thành bắt đầu dạy tiếng Anh cho Hoa vào các buổi tối. Lớp học tiếng Anh là một con thuyền nhỏ mà Hoa và nó vẫn thường ngồi tán gẫu với nhau. Hoa đã mượn được chiếc bảng gỗ của chi Đoàn trong xóm vẫn để không quanh năm ngoài phòng họp. Phấn viết thì lấy của bọn trẻ trâu. Các buổi chiều khi lũ trẻ con nghỉ học, ra chăn trâu ngoài đê, Hoa lại bắt những con ốc nhồi béo ngậy lên nướng cho chúng ăn để hôm sau chúng mang cho vài viên phấn vụn. Chiếc bàn để làm bàn học Hoa đã mang ở nhà ra. Ánh sáng được lấy ra từ chiếc đèn bão vì chưa có điện. Tuy nó dạy Hoa học nhưng Hoa vẫn không chịu gọi nó là “thầy“ xưng “em“ mà vẫn xưng là “chị”. Cái Hoa được học tiếng Anh nên thích lắm, học rất chăm chỉ. Tội cho nó, chưa làm thầy bao giờ nên khá lúng túng, vừa dạy học, vừa vật lộn với từ mới để làm cho cái Hoa dễ hiểu bài. Thỉnh thoảng, nó cũng bắt chước ông thầy dạy ngoại ngữ ở trường, cũng quát nạt, cũng lên giọng. Nhưng cái Hoa không sợ, rất hay nhõng nhẽo với nó. Chỉ có mỗi việc phân biệt nguyên âm và phụ âm, dạy mãi cũng chưa xong. Nó liền dạy cách nhớ theo kiểu học vẹt mà ngày trước nó từng được học. Nó giảng cho cái Hoa: - Có năm nguyên âm là A , E, I , O , U, có thể ghép thành chữ Uể Oải cho dễ nhớ. Cái Hoa chỉ nghe có thế là bắt đầu nghêu ngao đọc:- Uể oải là nguyên âm, ếch kêu là trời mưa (excuse me) là xin lỗi, thanh củi va vào mặt (thank you very much) là cảm ơn nhiều, (mother) là mẹ... Nó phát cáu lên: - Học như con vẹt thế thì biết cái gì? Hoa gân cổ lên cãi: - Mới đầu phải học như thế cho nhanh thuộc. Sau này sẽ biết thôi. Thế là Hoa lại đọc toáng lên như một con vẹt tập nói vậy. Nhiều lần nó cười rũ ra, đau cả bụng mà không nghĩ ra cách nào để dạy cái Hoa cho nhanh hơn. Chiều. Nó lang thang một mình vào phố huyện tìm mua thiệp. Cái Hoa chưa được ai tặng thiệp bao giờ. Nó cũng chưa bao giờ mua thiệp tặng ai cả nên chẳng biết mua thiệp thế nào. Nó cứ tần ngần ngắm nghía cả quầy hàng tạp phẩm với vài ba tấm thiệp mốc thếch, lèo tèo để trong tủ kính đã bị bụi bám dày, loay hoay mãi mà chẳng biết chọn cái nào. Anh bán hàng nhìn nó hỏi: - Em chọn thiệp tặng bạn gái phải không? Nó lúng túng gật đầu. Anh ta lục trong ngăn kéo tủ lấy ra cho nó một tập thiệp dày, đập đập nhè nhẹ vào tay cho bụi bám trên bề mặt rơi lả tả hết xuống đất rồi đưa cho nó. Nó chọn được một chiếc in hình một cành mai ốm tong chìa ra ngoài khu phố cổ những bông hoa trắng muốt và dưới đường một tà áo dài đang tha thướt trong gió. Nó vẫn thế, vẫn luôn thích sự bình lặng và ngọt ngào. Nó đi chia tay mọi người trong làng Chài vào một buổi chiều nhạt nắng. Không biết sau này có còn ai nhớ nó không khi hơn một năm qua gắn bó với con người và mảnh đất này, nó đã giữ lại trong mình bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ. Em gái nó đỗ trường chuyên trên tỉnh và đã lên trường học được mấy tháng. Mẹ nó vừa mới thuê được một gian hàng bán tạp phẩm ngoài chợ huyện nên chẳng có thời gian lo việc ở nhà. Chỉ còn mình bố với mấy con lợn nái đang nuôi, mấy đàn gia cầm, mấy sào vườn trồng cây ăn quả và mấy sào ruộng khoán. Nó phải về giúp bố làm công việc gia đình. Một lần nữa nó lại thấy lòng buồn trĩu, lại thấy mất mát một cái gì đó rất quý giá mà không thể gọi được thành tên. Đêm trước hôm Thành về quê, Hoa và bác Tư gái đã thức suốt đêm làm một vài thứ bánh mà nó thích. Rồi mọi người gói ghém bánh trái, hoa quả trong vườn mỗi thứ một ít cho nó đem về làm quà. Sáng sớm, sương giăng mờ đất trời, đứng cạnh nhau mà chẳng nhìn rõ mặt nhau. Mọi người đưa nó ra bến sông trên con đường trắng hoa cỏ may quen thuộc. Hoa đi theo sau lặng lẽ chẳng nói gì. Tối qua Hoa đã khóc, khóc nhiều lắm, làm cho Thành suốt đêm không thể nào ngủ được. Hoa cũng giống nó, dù rất muốn đi học đại học nhưng biết bao giờ mới thực hiện được ước mơ của mình. Nó chẳng biết phải an ủi Hoa như thế nào cả bởi ngay cả chính bản thân mình, nó cũng không biết rồi sau này sẽ ra sao. Tới bến sông, nó đứng lại chờ Hoa. Hai đứa lặng lẽ đứng bên nhau, nhưng chẳng nói với nhau được câu gì. Ven sông, mùa hoa cải đang nở rực rỡ. Nó thấy lòng chùng xuống và muốn khóc thật to mà không sao khóc được. Những cánh hoa mỏng manh đó đã làm cho bến sông trở nên đẹp lạ kì và càng làm cho nó không muốn rời xa nơi này. Sau này, mỗi khi nhìn thấy màu vàng hoa cải, có lẽ nó sẽ không thể kìm nén được lòng mình. Hoa dúi vào tay nó một chiếc hộp nhỏ xinh xắn được bọc bằng giấy phấn, thắt nơ hồng và trên có ghi một dòng chữ bằng tiếng Anh còn rất vụng về và ngắn gọn: “Sweet Souvenir”. Nó biết chắc chắn trong đó là một chiếc thuyền buồm xanh mà Hoa đã hứa làm tặng cho nó khi hai đứa tranh luận với nhau về những cánh buồm và số phận của mỗi con thuyền khi xuôi dòng sông ra cửa biển. Nó đỡ lấy chiếc hộp cẩn thận và nhìn thẳng vào Hoa. Lần đầu tiên, nó đã gọi Hoa là chị: - Chị Hoa ở lại nhé, em đi đây ! Hoa ấp úng thanh minh: - Thành đừng gọi Hoa là chị. Hoa cũng chỉ bằng tuổi Thành thôi mà. Đấy là Hoa ăn gian tính cả tuổi mụ đấy.Nó bước lên thuyền, cầm chiếc hộp mà Hoa tặng cho chợt nghe lòng ấm lại. Bác Tư cắm mái chèo ăn sâu vào dòng sông quen thuộc, nghe nước đầy ăm ắp. Hoa chợt oà khóc nức nở, mếu máo nói với nó một câu bằng tiếng Anh còn ngọng nghịu: - Don’t Forget me! (Đừng quên tôi) Lòng nó chùng xuống. Bất chợt nó đứng dậy, rướn người gào to vang cả khúc sông quê: - Tôi sẽ viết thư cho Hoa... Tôi sẽ về lại nơi này! Tiếng của nó cứ âm vang mãi trên sông. Tất cả cứ xa dần . Bóng dáng Hoa và bác Tư gái đang vẫy vẫy tay chỉ còn là một chấm đen nhỏ bé, lờ mờ. Cả bãi hoa cỏ vàng rực cũng lùi lại phía sau. Phía chân trời xa đang ửng đỏ ráng hồng rực của ánh bình minh ban mai giữa xóm Chài mênh mông nắng gió và tình người. H.T.M |